pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhà có sư tử hà đông


Phan_44

Không nghĩ ra nguyên nhân, cô cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, chuyển hướng chuẩn bị rời đi, cô đi theo con đường khi đến, mới đến cổng biệt thự số 6, liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát gào rú, âm thanh thê lương giống như mũi dao sắc bén tưởng chừng muốn phá nát Đào Hoa Sơn tĩnh mịch. 

Lâm Miểu Miểu ở cổng biệt thự số 4 bị ba chiếc xe cảnh sát ngăn lại, còn có hai chiếc xe cảnh sát lướt nhanh qua, lao đi vùn vụt. 

Đám người chặn cô, dẫn đầu chính là Vương Húc - người phụ trách vụ án tai nạn giao thông và vụ ngã lầu ở Hynix của cô. 

Vương Húc khách sáo mời cô xuống xe, Lâm Miểu Miểu trong lòng chấn động, trong đầu thoáng qua chuyện xảy ra buổi chiều, lẽ nào không phải Cố Dung đang chơi cô, mà là còn xảy ra chuyện gì khác? Nếu như cô không quyết định nhanh chóng đi khỏi, không phải bây giờ đã bị giữ trong biệt thự số 12 rồi ư? 

"Vương đội trưởng xin hỏi xin hỏi......có chuyện gì không?" 

Vương Húc cẩn thận quan sát cô, không đáp mà hỏi ngược lại: "Bà Tông vừa đi ra từ biệt thự số 12 phải không?" 

Lâm Miểu Miểu im lặng hai giây, trong vụ án hai lần trước, Vương Húc phụ trách điều tra vụ án của cô, hai bên từng tiếp xúc qua mấy lần, nhưng cô không ngốc đến mức cho rằng hai người là bạn bè, có thể không giấu nhau điều gì, xe cảnh sát xung quanh và đồng nghiệp của anh ta đều dùng ánh mắt cảnh giác dò xét quan sát cô. 

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta là một cảnh sát, mà cô...... 

Có lẽ đã từ người bị hại biến thành kẻ tình nghi rồi ấy chứ. 

Lâm Miểu Miểu cũng không trả lời mà hỏi vặn lại: "Đội trưởng Vương đang tra hỏi tôi sao?" 

Vương Húc vẫy một người cảnh sát đến, trước mặt Lâm Miểu Miểu bảo anh ta tìm camera giám sát của biệt thự Đào Hoa Sơn đến. 

Cô đang trầm mặc, sau khi nghe xong đột nhiên hỏi: "Vậy tôi có thể đi được chưa?" 

"Xin lỗi bà Tông, bà vẫn chưa thể đi......" Anh ta ngẩng đầu ánh mắt trầm tĩnh mà sắc bén, "Bà Tông, hơn mười phút trước chúng tôi nhận được điện thoại cầu cứu, người báo án là bà Cố Dung, trong tin nhắn cầu cứu của bà Cố có nhắc đến đã bị cô đâm bị thương......" 

Lâm Miểu Miểu thông suốt ngẩng đầu khiếp sợ mở to mắt, Vương Húc một mặt cẩn thận quan sát phản ứng của cô, một mặt nói: "Đồng nghiệp của tôi đã đi đến biệt thự số 12......" 

"Đội trưởng, trên cốp xe có vết máu!"  CHƯƠNG 75 – TÌNH NGHI "Đội trưởng, trên cốp sau có vết máu!" 

Vương Húc và Lâm Miểu Miểu gần như cùng lúc quay đầu lại, Vương Húc sắc mặt nghiêm trọng liếc nhìn Lâm Miểu Miểu, bước nhanh tới đuôi xe. 

Trên cốp sau có vết máu màu đỏ sẫm, vết máu chưa khô, dường như vừa mới dính vào không lâu, Lâm Miểu Miểu đi tới đuôi xe, Vương Húc xoay người khiêm nhường mời cô mở cốp xe. 

Lâm Miểu Miểu nghe xong nguyên nhân của Vương Húc, đã biết bây giờ mình đang ở trong tình cảnh nguy hiểm, cái gì là tin nhắn cầu cứu của Cố Dung, cái gì là bị cô đâm bị thương, Lâm Miểu Miểu nghe không hiểu, nhưng theo trực giác cô cảm thấy không ổn, có thể lại một lần nữa cô không cẩn thận rơi vào bẫy của kẻ kia, cô không am hiểu pháp luật ở Trung Quốc, không biết cảnh sát có quyền khám xe của người dân hay không, vậy nên cô giữ im lặng, gọi điện thoại cho Tông Chính trước. 

Lúc từ thôn Bảo Lam trở về, cô vẫn không muốn để ý tới anh, nhưng bây giờ người duy nhất cô có thể nghĩ tới lại chỉ có mình anh. 

Điện thoại rất nhanh có người nhận, Lâm Miểu Miểu nói tóm tắt sự việc một lần, Tông Chính lập tức nghiêm khắc dặn đi dặn lại cô: "Em đừng nói gì cả, không có giấy lục soát, bọn họ không có quyền lục soát xe của em, chờ anh đến." 

Cúp điện thoại, Lâm Miểu Miểu thoáng yên tâm, giống như chủ định, nếu như nói lúc nghe từ đầu đến cuối sự việc, cô rất căng thẳng hoảng hốt, thì bây giờ cô đã bình tĩnh lại, cô làm theo lời dặn của Tông Chính, Vương Húc hỏi cô bất cứ điều gì cô đều giữ im lặng. 

Điện thoại của Vương Húc vang lên, sau khi anh ta nghe xong liền đi tới cạnh Lâm Miểu Miểu: "Ở trong biệt thự số 12, đồng nghiệp của tôi không tìm thấy bà Cố Dung, bà Tông, bà có gì muốn nói không?" 

Ánh mắt của anh ta lại lần nữa nhìn vào vết máu trên cốp sau, Lâm Miểu Miểu cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta, vị trí vết máu cực kỳ khéo, ở ngay chỗ tay cầm, nơi đó lõm vào trong, vết máu chính là dính vào đó, chỉ có đứng ở đuôi xe mới có thể nhìn thấy, máu chảy xuống từ nắp đậy cốp sau màu đỏ sẫm ở trên chiếc Mercedes màu xám vô cùng chói mắt. 

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào chỗ vết máu màu đỏ sẫm ấy và gương mặt của Lâm Miểu Miểu, ai cũng muốn biết trong cốp sau có cái gì, bao gồm cả Lâm Miểu Miểu, nhưng cô lại không thể mở ra. 

Cô im lặng, Vương Húc có nói qua cho cô biết, có người báo án, Cố Dung bị cô đâm bị thương nặng, bây giờ trong biệt thự số 12 không tìm được Cố Dung, đuôi xe của cô lại có vết máu...... 

Nếu như trong cốp sau là Cố Dung, như vậy bây giờ cô đã biết ý đồ của tin nhắn kia, người gửi tin nhắn chắc chắn không phải Cố Dung, người kia lừa cô đến biệt thự Đào Hoa Sơn, có lẽ là muốn đổ tội cho cô, từ lúc đến biệt thự Đào Hoa Sơn đến lúc cô rời đi, thời gian không đến 10 phút, chỉ có một lúc cô rời khỏi xe mình. 

Vết máu rất có thể được để lại vào lúc đó. 

Lâm Miểu Miểu nhìn xuống đầu ngón chân, uất ức thở ra, bởi vì trong lòng có tâm sự, lúc xuống xe hình như cô quên chìa khóa trên xe, đối phương mới nhân cơ hội đó mở xe cô vu oan giá họa, Lâm Miểu Miểu ở trong lòng thầm mắng mình, ngày hôm nay đầu óc cô cứ để đâu đâu mới có thể sơ ý như vậy. 

Đã có cảnh sát kiểm tra vết máu, mà Vương Húc lại nhận được một tin xấu khác, người cử đi bộ phận quản lý lấy camera giám sát gọi điện thoại tới nói 10 phút trước máy tính ở bộ phận quản lý trong biệt thự có vi-rút, cho nên người phụ trách đã xóa tất cả dữ liệu. 

Vẻ mặt Vương Húc rất nặng nề lần nữa nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, không có camera giám sát, anh không có cách nào có thể nắm được hành tung của Lâm Miểu Miểu, ví dụ như dấu vân tay, dấu chân, nhân chứng trong biệt thự. 

"Bà Tông, bà Cố Dung bị thương năng, có thể phải nhanh chóng cấp cứu, bà cũng không hy vọng xảy ra kết quả không thể cứu vãn chứ?" 

Lâm Miểu Miểu bấm đốt ngón tay, đúng như Vương Húc nói, nếu như Cố Dung bị thương nặng, bây giờ cô cứ trì hoãn có thể sẽ tạo ra kết quả không cách nào cứu vn được, nhưng nếu như......nếu như...... 

Cô mím môi, vẫn duy trì trầm mặc. 

"Bà Tông, đồng nghiệp của tôi đã đi xin giấy lục soát, mở cốp xe là chuyện sớm hay muộn...... 

Lâm Miểu Miểu nhìn xuống, điện thoại của cô bỗng vang lên, là Lâm Thế Quần. 

"Miểu Miểu, con đừng làm bất cứ điều gì, cũng đừng nói gì, chờ cha đến giải quyết." Giọng nói của ông gấp gáp, qua lời nói của ông có thể nhận thấy ông đã biết xảy ra chuyện gì rồi. 

Lâm Miểu Miểu trong lòng ấm áp, lại có chút chua xót, cô ngơ ngác nhìn vết máu, Cố Dung là vợ cưới hỏi đàng hoàng, chung sống hơn hai mươi năm với Lâm Thế Quần, ông biết, người bị thương có thể là Cố Dung sao? 

Nếu như ông biết còn có thể kiên định như vậy nói với cô nên làm như thế nào không? 

Lâm Miểu Miểu mấp máy môi, muốn nói gì đó, điện thoại của Tông Chính lại reo lên, cô vội vàng nói mấy câu với Lâm Thế Quần, sau đó nhận điện thoại của Tông Chính. 

"Em không sao chứ? Có bị thương không?" Giọng nói của anh cũng rất gấp, lần trước điện thoại vừa bắt, Lâm Miểu Miểu nói đơn giản quá trình, sau khi anh nghe xong, nghiêm khắc dặn dò, cũng không hỏi thêm lời nào liền cúp máy ngay. Lần này anh đã đi được nửa đường, chắc đã thu xếp xong nên mới gọi cho cô, hỏi thăm tình hình của cô. 

Vấn đề này, cuộc điện thoại lần trước đã hỏi rồi, lần này lại hỏi lại khiến trong lòng Lâm Miểu Miểu lại lần nữa cảm thấy ấm áp, mấy tiếng đồng hồ trước, cô còn không muốn gặp lại người đàn ông này, hiện tại, cô chỉ muốn mau chóng gặp anh, anh đã nói với cô, anh tin tưởng cô vô điều kiện. 

Cô muốn hỏi Tông Chính phải làm sao, nhưng gần mười con mắt đều đang nhìn cô, cô cũng không có cách nào để nói, dứt khoát gửi tin nhắn cho Tông Chính. 

Tông Chính xem xong tin nhắn, lại gọi lại cho cô, âm thanh vô cùng nặng nề: "Lệnh khám xét đã phê chuẩn, kéo dài cũng không kéo dài được bao lâu, để cho bọn họ mở ra đi, trên xe của em anh đã gắn hộp đen, bây giờ em thử tìm xem." 

Lâm Miểu Miểu vâng một tiếng, đưa chìa khóa xe cho Vương Húc, còn mình thì tới phía trước xe tìm hộp đen. Nhưng mà cô tìm khắp cả đầu xe cũng không tìm được camera gắn vào xe mà Tông Chính nói. Ngoài xe truyền đến mấy tiếng kêu sợ hãi, cô xuống xe, Vương Húc âm trầm đi lên trước: "Cô Lâm Miểu Miểu, chúng tôi phát hiện xác chết của bà Cố Dung trong cốp sau xe của cô, là người có hiềm nghi lớn nhất trong vụ án, chúng tôi có quyền mời cô về sở hỗ trợ điều tra......" 

Anh ta móc còng tay sáng choang từ trong túi quần còng lên cổ tay Lâm Miểu Miểu: "Cô có thể giữ im lặng, cũng có quyền mời luật sư thay mình biện hộ." 

Lâm Miểu Miểu kinh hoàng một lúc mới lấy lại tinh thần, khàn giọng hỏi: "Bà ta đã chết?" 

Vương Húc ánh mắt phức tạp trả lời: "Tôi nghĩ, cô hẳn rõ hơn chúng tôi." 

Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu lên nhìn lại, bên cạnh cốp sau đặt một túi nilon hai màu đỏ và trắng lớn, năm sáu cảnh sát đang bận chụp ảnh, thu thập chứng cứ, dấu vân tay, nhóm máu...... Cô hơi thất thần, cứ như vậy chết rồi sao? Cô đối với Cố Dung chẳng có chút thiện cảm gì, nhưng cũng không căm thù đến tận xương tuỷ, nghe nói bà ta chết rồi, trong lòng cô rất rối rắm. 

Lý Yên là một người bình thường, cái chết của bà không ai hỏi đến, chỉ có rất ít người còn nhớ rõ, Cố Dung là phu nhân nổi tiếng ở thành phố Z, cái chết của bà ta chắc chắn sẽ không im ắng, Lâm Miểu Miểu lại nhìn một lần nữa mới cùng Vương Húc lên xe cảnh sát. 

"Quan hệ của cô và bà Cố Dung không tốt, vì sao cô lại đi đến biệt thự của Cố Dung?" 

"Cô giấu xác Cố Dung vào trong cốp sau xe mình, có phải đang chuẩn bị tiêu hủy thi thể không? Cô còn có đồng bọn khác không?" 

"Chúng tôi đã kiểm tra di động của cô, trong đó có một tin nhắn của Cố Dung, cái này có phải do cô bố trí không? Điện thoại của Cố Dung đang ở đâu?" 

"......" 

"Vì sao cô muốn giết Cố Dung, là vì trả thù có phải không?" 

"......" 

Trong phòng thẩm vấn, Lâm Miểu Miểu không có cách gì liên lạc với Tông Chính, tình hình bây giờ vô cùng bất lợi với cô, mặc dù cô không ở lại biệt thự quá lâu, nhưng trên cửa, trên vách tường đều có dấu vân tay của cô, mà xác chết của Cố Dung, hung khí, lại được tìm thấy trong xe cô, cô im lặng nhìn mặt bàn, mặc kệ người đối diện hỏi gì cô cũng không trả lời. 

Có lẽ cô nên nói thật, nói ra chân tướng, nhưng bọn họ sẽ tin sao? Cái hộp đen duy nhất có thể chứng minh lộ trình cả ngày của cô đã bị người khác lấy đi, tình hình rất tệ, cô tuyệt đối không thể nói năng tùy tiện để tránh rơi vào tình cảnh rắc rối hơn. 

Cảnh sát thẩm tra rời khỏi phòng thẩm vấn, lắc đầu với Vương Húc: "Cô ta không nói bất cứ điều gì. Khả năng chịu đựng vô cùng mạnh, luôn rất bình tĩnh." 

Một nữ cảnh sát lật xem hồ sơ của Lâm Miểu Miểu, nói chen vào: "Tố chất tâm lý có thể không mạnh được sao? Người ta thế nhưng từng là nhà vô địch thế giới đấy." 

Vương Húc quay đầu hỏi: "Tiểu Ngô, có phát hiện manh mối mới không?" 

Nữ cảnh sát tiểu Ngô đặt tư liệu trong tay xuống, nhún vai: "Không có manh mối mới. Quan hệ giữa con gái riêng và vợ chính thức đương nhiên không thể nào tốt đẹp, Lâm Miểu Miểu vẫn luôn ở nước ngoài, theo lý mà nói, chắc là không có thù oán sâu nặng gì đến mức giết người......" Cô ngừng rồi lại nói tiếp, "Có điều, những tiết mục trong gia đình giàu sang quyền thế cũng chẳng ai biết được......" 

"Nhân chứng, vật chứng, hung khí đều đủ cả, biệt thự của Cố Dung cũng kiểm tra thấy vết máu, có thể xác nhận biệt thự số 12 chính là hiện trường gây án...... Với những bằng chứng bây giờ, chúng ta đã có thể khởi tố cô ta tội mưu sát rồi." Cảnh sát thẩm vấn Lâm Miểu Miểu lúc trước nói tiếp một câu. 

Vương Húc hừ một tiếng, vỗ mạnh xuống đầu anh: "Khởi tố? Trước mắt yêu cầu phải điều tra vụ án này cẩn thận!" Hai chữ "cẩn thận" được anh nhấn mạnh. 

Văn phòng yên tĩnh, người cảnh sát thẩm vấn một lúc sau mới hỏi: "Trước mắt là có ý gì?" 

"Vụ án này không phải là vụ án bình thường, nhất định phải tìm ra tất cả điểm đáng nghi, hiểu không?" 

Mọi người trong lòng hiểu mà không nói chỉ nhìn nhau, tiểu Ngô nhìn Vương Húc muốn nói lại thôi, Vương Húc gật đầu, "Có suy nghĩ gì thì nói đi!" 

Tiểu Ngô cười hì hì: "Sếp, em có một giả thiết, Lâm Thế Quần dùng 10% cổ phần cho Lâm Miểu Miểu làm của hồi môn, nhất định sẽ khiến Cố Dung bất mãn, nếu như vụ tai nạn giao thông, vụ ngã lầu xảy ra trước kia của Lâm Miểu Miểu đều do Cố Dung làm, mà vừa khéo bị Lâm Miểu Miểu biết được, động cơ của Lâm Miểu Miểu đã rất rõ ràng......" 

Vương Húc nghiêm nghị liếc nhìn cô, "Phá án phải dùng bằng chứng chứ không phải là những suy đoán vô căn cứ! Tuy là xác chết, hung khí đều ở trên xe của Lâm Miểu Miểu, nhưng điểm đáng nghi của vụ án quá nhiều...... Điện thoại của Cố Dung đến bây giờ vẫn chưa tìm được, từ biệt thự số 12 đến biệt thự số 14 chúng ta đã phái người đi lục soát, trên xe của Lâm Miểu Miểu, trong túi cũng kiểm tra cẩn thận nhưng vẫn không tìm được điện thoại của Cố Dung......" 

Một người cảnh sát ánh mắt sáng lên, vội vàng đáp: "Cho nên có khả năng cô ta còn có đồng bọn!" 

Vương Húc gật đầu, "Điểm đáng nghi cũng không chỉ một điểm này, một vài chỗ trên cửa, trên tường của biệt thự, chúng ta tìm được dấu vân tay của Lâm Miểu Miểu, nhưng những dấu vân tay này chỉ giới hạn ở một vài chỗ lối cửa ra vào, những chỗ khác lại không có, trên túi nilon, trên hung khí cũng không có dấu vân tay của cô ta, điểm này rất kỳ lạ......" Vương Húc cau mày nói, "Trong biệt thự được dọn dẹp sạch sẽ, miếng vải dính máu, dụng cụ dọn dẹp cũng không tìm được, camera giám sát trong biệt thự cũng bị cắt bỏ, không lý nào những thứ khác làm sạch như vậy mà hiện trường gây án lại để lại dấu vân tay của mình." 

Nữ cảnh sát tiểu Ngô suy nghĩ một lúc, nghiêng đầu trả lời: "Có thể cô ta không cẩn thận để lại chăng?" 

Người cảnh sát từng thẩm vấn Lâm Miểu Miểu phản bác một câu: "Cô cảm thấy cô ta là người sẽ phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy ư?" Ít nhất anh không cho là như vậy, chắc là sự bình tĩnh của Lâm Miểu Miểu đã để lại cho anh ấn tượng quá sâu. 

"Cũng đúng!" Tiểu Ngô gật đầu, "Nói cho cùng nhìn bề ngoài em cũng cảm thấy cô ta không giống hung thủ!" Đang nói, mắt cô bỗng nhiên sáng lên, "Đội trưởng, em cũng phát hiện một điểm đáng nghi." 

"Điện thoại của Lâm Miểu Miểu, cứ cách mười phút lại nhận được một tin nhắn của Tông Chính, từ......" Cô mở biên bản ghi chép, thì thầm, "Bắt đầu từ mười một giờ buổi sáng, mãi cho đến lúc Lâm Miểu Miểu bị chúng ta chặn lại, vẫn luôn không hề gián đoạn, tất cả tin nhắn đều đã được đọc, điều này rất kỳ lạ, một người phụ nữ đi giết người còn có thể đọc tin nhắn suốt sao? Tố chất tâm lý có phải quá tốt không. Hơn nữa nội dung tin nhắn còn......" 

Người cảnh sát bên cạnh đột nhiên ho khan một tiếng, tiểu Ngô lập tức ngậm miệng, cười trừ, giải thích qua: "Em đây cũng là vì tìm bằng chứng mới xem tin nhắn của cô ta, nếu không sao em có thể phát hiện tin nhắn của Cố Dung gửi cho cô ta." 

Vương Húc liếc nhìn cô, "Điện thoại của Lâm Miểu Miểu đâu?" 

Tiểu Ngô đặt tư liệu trong tay xuống, từ trong một cái hộp lấy ra một chiếc điện thoại được bọc kín, đưa qua, Vương Húc đeo gang tay, lần lượt mở mấy tin nhắn ra, đúng như tiểu Ngô nói, cứ cách mười phút lại có một tin nhắn của Tông Chính, hơn nữa nội dung......  CHƯƠNG 76 – PHÓNG THÍCH "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi......" 

"Anh không tốt, anh có lỗi, anh đáng ăn đòn, anh đáng đánh,...... em quay về được chưa?" 

"Anh còn chưa ăn cơm trưa......đói chết đi mất......em đừng giận nữa......" 

"Xa lắm, lái xe rất mệt, anh đến đón em nhé?" 

"......" 

"Tốt xấu gì cũng trả lời anh chứ......" 

"......" 

"Bà Tông ơi, em có hứng thú đi ăn tối cùng anh không?" 

"Chúng ta có thể lý trí chút không? Có chuyện gì có thể nói với nhau, khai thông thân thể cũng được......anh không có ý gì khác, anh nói là, em có thể đánh anh......" 

Trong một ngày Lâm Miểu Miểu đã nhận được hơn năm mươi tin nhắn của Tông Chính, xem hết Vương Húc lúng túng ho khan, rồi mở tới tin nhắn Cố Dung gửi cho Lâm Miểu Miểu. 

Thời gian là 5 giờ 46 phút. 

Theo lối suy nghĩ của người bình thường, bình thường sẽ xử lý hiện trường trước, xử lý ổn thỏa hiện trường mới làm bước tiếp theo, vì sao cô ta còn phải cố tình gửi tin nhắn này? Lẽ nào cô ta biết trước mình sẽ gặp cảnh sát? Cho dù cô ta thực sự giỏi đề phòng, thời gian ở biệt thự Đào Hoa Sơn chặn Lâm Miểu Miểu là 6 giờ 49 phút, trong thời gian cả một tiếng đồng hồ, Lâm Miểu Miểu đang làm gì? 

Nếu như cô ta còn có đồng bọn, đồng bọn của cô ta ngay cả đồ dọn sạch vết máu cũng đem đi, vì sao vật quan trọng nhất lại để lại sau cùng, chẳng hạn những vật như xác chết, hung khí giết người, theo tư duy của người bình thường, hẳn là phải xử lý đầu tiên. 

Báo cáo tử vong của Cố Dung ngày mai mới có thể đưa ra, thời gian tử vong, nguyên nhân tử vong cụ thể vẫn chưa xác định. 

Vương Húc nhìn chằm chằm điện thoại, đại não nhanh chóng hoạt động, có thể còn có một khả năng khác có thể giẠthích rõ những nghi vấn kia. Anh ngẩng đầu xuyên qua tường kính quan sát Lâm Miểu Miểu ngồi yên lặng trong phòng thẩm vấn. 

Có thể Lâm Miểu Miểu bị giá họa, cũng có thể là bị đồng bọn bán đứng. 

"Đem in tất cả tin nhắn ngày hôm nay của Lâm Miểu Miểu đi." 

Tiểu Ngô ngẩn người, chần chừ: "Sếp, đối phương có thể kiện chúng ta xâm phạm quyền riêng tư không?" 

Vương Húc im lặng hai giây mới trả lời: "Từ chỗ Lâm Miểu Miểu không hỏi ra điều gì, có lẽ chúng ta có thể kiểm tra được hành tung của cô ta qua những tin nhắn này." 

Tiểu Ngô mắt sáng lên, ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái: "Đội trưởng, anh thật lợi hại." 

Một người cảnh sát đứng bên cạnh trêu ghẹo: "Đội trưởng xem tin nhắn có thể đoán được lộ trình của Lâm Miểu Miểu, cô xem tin nhắn chỉ biết tám vợ chồng nhà người ta xảy ra chuyện gì, haizz." 

Vương Húc nghiêm mặt: "Được rồi, bây giờ không phải lúc tán dóc, vụ án này trước mắt cần phải điều tra cẩn thận, các cô cậu cũng nghiêm túc chút cho tôi! Chúng ta kiểm tra lộ trình buổi chiều nay của Lâm Miểu Miểu trước." Anh quay sang hỏi một người cảnh sát, "Bùn trên giầy của Lâm Miểu Miểu phân tích ra được là nơi nào không?" 

Người cảnh sát lắc đầu: "Còn cần một chút thời gian đối chiếu." 

Điện thoại của Vương Húc đột nhiên vang lên, anh nghe xong thì trầm mặc, một lúc mới trả lời một câu "Đã rõ", sau khi cúp điện thoại, anh nhìn Lâm Miểu Miểu sau mặt kính trong suốt, nói với tiểu Ngô: "Thả cô ta ra." 

Lâm Miểu Miểu im lặng đi ra khỏi phòng thẩm vấn, một bóng người cao lớn từ bên cạnh đi đến trước mặt cô, gấp gáp hỏi: "Có bị thương không?" 

Lâm Miểu Miểu trong lòng ấm áp, lắc đầu với Tông Chính. Tông Chính kiểm tra cô một vòng, xác thực không tìm thấy vết máu, vết bầm tím trên người cô mới nắm tay cô dẫn ra ngoài, đi đến phòng lớn cuối hành lang, thấy tất cả là những người quen thuộc đang ngồi đó, Lý Trân, Tông Nam Sơn, Lâm Thế Quần cùng với Lâm Thế Vân và Diệp Ninh, ngay cả Diệp Đạo cũng tới. 

Lâm Thế Quần không ở nguyên chỗ chờ mà trông thấy bóng người liền đi thẳng lên đón, ông mở miệng muốn nói gì đó, nhưng một cơn chua xót chặn ở ngực không thể tan đi, ngược lại Lâm Miểu Miểu nhìn ông nói: "Tôi không sao." 

"Ừ, không sao là tốt rồi......" Ông lẩm bẩm lặp đi lặp lại nhiều lần, hoàn toàn không giống dáng vẻ lạnh lùng lúc thường ngày mà giống một người cha bình thường hơn, trong đêm ngày đó, cô cảm thấy Lâm Thế Quần dường như bỗng già hẳn đi, dưới ánh đèn trong đồn cảnh sát sáng như ban ngày, cô càng thấy rõ hơn, ông thực sự đã già hơn rất nhiều, tóc mai gần như bạc trắng. 

Ông hẳn cũng biết Cố Dung đã chết, lòng Lâm Miểu Miểu chợt bị khuấy động, Tông Chính tin tưởng cô vô điều kiện, vậy còn Lâm Thế Quần thì sao, ông có hoàn toàn tin tưởng cô không? Nói thế nào người đàn bà kia cũng là người vợ ông cưới hỏi đàng hoàng, sống với nhau hơn hai mươi năm. 

Lâm Miểu Miểu cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng cô không thốt nổi lên lời, kìm nén trong một lúc mới hỏi: "Ông có khỏe không?" 

Ông cười hiền hòa: "Cha không sao." 

Rốt cuộc ông vẫn là Lâm Thế Quần, không tới một phút đồng hồ đã lại che đậy dáng vẻ luống cuống lúc trước, dần dần lấy lại sự bình tĩnh. 

"Không phải tôi." Lâm Miểu Miểu không nhịn được nói. Cô không biết vì sao phải nói câu này, có lẽ là vì Lâm Thế Quần lúc vừa tới đón cô không chút nào che giấu sự quan tâm và lo lắng chăng? Hoặc cũng có thể là nhìn thấy mái tóc ông bỗng bạc trắng? 

Lâm Miểu Miểu cho là mình sẽ không tha thứ cho người đàn ông này, thì ra không phải vậy, thực ra ông chỉ cần đối với cô tốt hơn một chút cô sẽ không nhẫn tâm, còn thay ông tìm ra rất nhiều lý do. 

"Ừ, cha biết." Vẻ mặt của ông dịu dàng, nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên một tia tàn nhẫn nhanh đến mức Lâm Miểu Miểu gần như cho là mình hoa mắt. 

Tông Chính và Lâm Thế Quần một trái một phải cùng Lâm Miểu Miểu đi ra, ở trong đại sảnh, Lý Trân vừa nói “cám ơn trời đất", vừa tiến lên đón, hỏi Lâm Miểu Miểu trong đồn cảnh sát có phải chịu tủi thân hay không. 

Đưa Lâm Miểu Miểu ra ngoài tiểu Ngô nghe thấy có chút bực mình, còn Vương Húc khiêm nhường nói vài câu xã giao, Lý Trân hờ hững gật đầu, giục Lâm Miểu Miểu nhanh chóng rời khỏi: "Chỗ này chẳng có gì tốt lành, mau chóng về nhà tắm rửa đuổi đi vận đen thôi." 

Tiểu Ngô, Vương Húc: "......" 

Lâm Miểu Miểu vâng lời, tay bị Tông Chính nắm chặt, "Còn chưa ăn đúng không? Muốn ăn cái gì?" 

Cố Dung làm sao mà chết, cô bị mời vào sau đó sao lại được thả ra, xem chừng bây giờ chỉ có mình cô vẫn chưa hay biết gì, đồn cảnh sát rõ ràng không phải là nơi nói chuyện này, Lâm Miểu Miểu cũng không vội biết chân tướng. 

9 giờ tối, trong phòng thẩm vấn, Vương Húc cũng cho người đem cơm vào cho cô, Lâm Miểu Miểu không muốn ăn, bây giờ mới cảm thấy đói vô cùng. 

Ánh mắt của cô lướt qua trên mặt mọi người một vòng, có chút bất ngờ sao một nhà Lâm Thế Vân cũng tới, có lẽ là đi cho có, nhà này cũng chỉ có Diệp Đạo cười quan tâm nói mấy câu. 

Diệp Ninh cúi thấp đầu không nói chuyện, Lâm Thế Vân không biết đang nhìn cái gì vẫn luôn không tập trung. 

Đoàn người ra khỏi đồn cảnh sát trở về Trường Nguyệt Loan, đến Trường Nguyệt Loan lại chia làm hai tốp, Diệp Đạo thở dài: "Thế Vân ngày hôm nay bị kích động, tôi cùng bà ấy đi về trước không đến Thiên Hà Viên được, mọi người thay tôi hỏi thăm cụ nhà......" 

Chờ sau khi ba người nhà Diệp Đạo rời đi, Lý Trân hừ lạnh một tiếng, Lâm Miểu Miểu chậm chạp lúc này mới phát hiện hình như thái độ của Lý Trân với một nhà Lâm Thế Vân hơi lạnh lùng. 

Tông Nam Sơn một tiếng ra hiệu cho Lý Trân, Lâm Thế Quần còn ở đây chớ làm bầu không khí trở nên ngượng ngùng, lúc ấy sắc mặt của Lý Trân mới dễ nhìn đôi chút, về đến Thiên Hà Viên, mới vừa vào cửa đã nghe thấy Khưu Thục Thanh lớn tiếng hô, "Rốt cuộc là có chyện gì? Các anh các chị còn muốn gạt tôi hả?" 

Tông Nam Sơn đau đầu: "Bây giờ còn chưa rõ ạ." 

"Không rõ à?!" Giọng của Khưu Thục Thanh lập tức nghiêm khắc, quát Tông Nam Sơn, "Tông Nam Sơn, trong não con nhét bã đậu hả? Không rõ con còn cắm ở đây làm gì, để con dâu con gánh tội giết người hả?" Tông Nam Sơn bị quát vẻ mặt cứng ngắc, Khưu Thục Thanh căn bản không cho ông cơ hội giải thích, quát Tông Nam Sơn xong lại quay sang quát Tông Chính, "Cái thằng không có tiền đồ này, chỉ biết trơ mắt nhìn vợ mình bị người ta đưa vào đồn cảnh sát à?" 

Tông Chính lặng lẽ nhìn về phía Lý Trân, Lý Trân vội vã đỡ lấy Khưu Thục Thanh làm hòa: "Mẹ, đừng giận mà, tim mẹ không tốt đừng nên tức giận." 

Lâm Miểu Miểu ngây người, bỗng nhớ tới ngày nọ Tông Chính truyền thụ lý luận với cô, lúc đó anh nói, trong nhà anh, bà nội nghe ông nội, mẹ anh nghe lời cha anh, cho nên gia đình rất hòa thuận, lấy đó mà suy ra Lâm Miểu Miểu cũng nên nghe lời anh. 

Nhưng xem tình huống thực tế...... hình như không giống lắm! Ông nội đã qua đời từ lâu, mặc dù Lâm Miểu Miểu chưa từng gặp, nhưng theo tính khí của Khưu Thục Thanh tuổi đã cao còn nóng nảy thật không giống như là "Bà nội nghe lời ông nội". 

Lại nhìn đôi Tông Nam Sơn và Lý Trân, bình thường cô với Tông Nam Sơn tiếp xúc không nhiều còn không biết thế nào, nhưng dễ nhận thấy, ở trong nhà này, Lý Trân có địa vị hơn Tông Nam Sơn và Tông Chính. 

Lâm Miểu Miểu cảm thấy có lẽ mình bị Tông Chính quay cho một vòng. Cô lạnh lùng nhìn về phía anh lại nhận được ánh mắt của Tông Chính, anh hình như có chuyện nói với cô. 

Từ trong đồn cảnh sát đi ra Lâm Miểu Miểu luôn ở cùng Lý Trân, cũng không kịp nói chuyện với anh, trên thực tế ngoại trừ hỏi quá trình sự việc, bây giờ cô không muốn nói với anh những chuyện khác. 

Chuyện của Cố Dung xảy ra quá đột ngột, lúc ấy cô tự động bỏ xuống mâu thuẫn giữa hai người, bây giờ cũng xem như qua một bức tường, nhưng mà mâu thuẫn chỉ được gỡ xuống chứ còn chưa xóa bỏ hết, nhất là vừa mới bóc trần ngày trước Tông Chính lừa cô, cô đến liếc cũng chẳng muốn liếc nhìn anh. 

Sau khi Khưu Thục Thanh mắng xong, mới nhìn thấy bên cạnh Lâm Thế Quần còn đứng đó, xem chừng bà còn muốn mắng người làm cha như Lâm Thế Quần một trận, Lý Trân thấy thế vội vàng nói chen vào: "Miểu Miểu còn chưa ăn cơm, chuyện mới qua mẹ cũng đừng dọa con bé nữa." 

"Đúng đúng, ăn cơm trước! Đấy con xem trí nhớ của ta này!" Vẻ mặt của Khưu Thục Thanh nói thay đổi liền thay đổi ngay. 

Tông Nam Sơn và Tông Chính vẻ mặt không thay đổi đứng đó, hiển nhiên đã thành thói quen, Khưu Thục Thanh cũng không để ý đến bọn họ nữa, cười híp mắt gọi Lâm Miểu Miểu đi ăn cơm. 

"Tủi thân con rồi, nào nào nào, đến đây, bà nội bảo người hầm canh ngon cho con trấn tĩnh, không sao, không sao đâu, nhất thiết đừng suy nghĩ nhiều, lũ cảnh sát kia toàn là những kẻ bất tài, việc đứng đắn không làm, chỉ biết càn rỡ!......" 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .